Thứ Ba, 22 tháng 9, 2015

7 điều sếp tốt không bao giờ bắt nhân viên làm

Là ông chủ đồng nghĩa với việc bạn có quyền lực, nhưng mọi thứ nên có giới hạn của nó. Dưới đây là 7 lời khuyên Inc đưa ra nếu bạn muốn trở nên sếp tuyệt vời.

1. Thúc ép nhân viên tham gia các sự kiện xã hội



Có những người không muốn giao tế xã hội ngoài khuôn khổ công việc. Và đó là tuyển lựa của họ, trừ phi bạn làm gì đó buộc họ cảm thấy mình nên tham gia. Khi đó, họ sẽ không còn sự chọn lọc nào khác và cái mà bạn cho là sự tụ hợp mang tính xây dựng ấy sẽ chẳng có nghĩa lý gì.

Hãy nhớ rằng, thúc ép có thể chỉ đơn giản như: “Này Maggie, tôi thực sự hy vọng cô có thể tham gia bữa tiệc Giáng sinh. Rất mong gặp cô tại đó”. Lời mời này sẽ khiến Maggie hiểu rằng bạn rất mong có sự hiện diện của cô ấy. Nhưng nếu Maggie không muốn tham gia, thứ mà cô ấy nghe thấy sẽ là: “Maggie, tôi sẽ thất vọng khôn cùng nếu cô không đến bữa tiệc”.

Nếu thực sự muốn tổ chức những sự kiện xã hội ngoài phạm vi công tác, hãy chọn lấy một chủ đề mà các nhân sự đều có hứng thú. Chả hạn như mời ông già tuyết tới bữa tiệc Giáng sinh của bọn trẻ hay tổ chức buổi dã ngoại ở công viên. Cố gắng chọn ra một chủ đề mà phần nhiều nhân viên yêu thích. Chớ có ép buộc, bởi điều đó không bao giờ mang lại kết quả tốt.

2. Ép nhân sự quyên góp từ thiện

The United Way là tổ chức từ thiện mà sếp tuyển lựa. Mọi đóng góp đều được theo dõi và biên chép cụ thể vì mục tiêu của doanh nghiệp là 100% nhân sự đều phải tham gia. Liệu đã đủ sức ép chưa? Tệ hơn nữa là mỗi giám sát viên sẽ báo cáo trực tiếp tới người phát động phong trào quyên góp từ thiện – chính là sếp.

Làm từ thiện là việc tốt, ngoại giả, đừng đặt quá nhiều sức ép cho viên chức. Bởi họ mới là người quyết định nên làm gì với lương bổng của mình, chứ không phải bạn. Vì thế, hãy để nhân viên thoải mái nhất có thể và quyên góp từ thiện nếu họ muốn.

3. Để nhân sự đói bụng vào giờ ăn

giả như bạn đi ăn cưới vào lúc 5h chiều (sắp đến giờ ăn tối), hẳn bạn sẽ đợi mong một mâm cỗ hưng vượng biên soạn chứ không phải chỉ món khai vị? Vậy thì đừng bao giờ mời nhân viên đi uống nước lúc 6h30 sau khi tan sở. Bởi đấy là giờ ăn tối chứ không phải lúc để uống nước.

Rưa rứa vậy với những buổi họp vào giờ ăn trưa. Nếu bạn muốn viên chức làm việc vào giờ này, hãy mua đồ ăn cho họ. Một số nhân sự thường ra ngoài ăn trưa, nhưng nếu bạn không đi, họ cũng không dám đi. Còn một số người khác có thể tự chuẩn bị bữa trưa mang theo nhưng chắc chắn bạn sẽ không thích mùi thức ăn phảng phất trong phòng họp cả buổi chiều.

Còn nếu bạn có ý định gọi Pizza, hãy đảm bảo mỗi nhân viên sẽ được 2-3 miếng. Đừng quá bủn xỉn.

4. Đề xuất viên chức tự kiểm tra

Những viên chức làm tốt công việc của mình thường thắc mắc tại sao họ lại phải tự đánh giá mình. Chẳng nhẽ bạn không biết họ đang làm rất tốt ư? Còn những viên chức làm ăn lơ là lại không mấy khi tự đánh giá kém về mình. Bởi vậy, cái được cho là phản hồi mang tính xây dựng lại trở nên một cuộc tranh cãi.

“Tự kiểm tra” nghe có vẻ như là trao quyền cho nhân viên, thế nhưng hóa ra lại chỉ gây lãng phí thời gian mà thôi (và có thể khiến viên chức có những suy nghĩ đen tối). Nếu bạn thực sự muốn nhận phản hồi từ viên chức, hãy hỏi xem bạn có thể làm gì để phát triển hơn nữa khả năng của họ.

5. Yêu cầu viên chức đánh giá đồng nghiệp

Thật tệ hại khi phải kiểm tra đồng nghiệp. Ai lại muốn phê bình những người đang và sẽ làm việc với mình? Hơn nữa là, bạn có thể khẳng định mọi kiểm tra đều được giữ bí mật, thế nhưng người ta luôn tìm ra được “ai nói gì về ai”.

Hơn ai hết, bạn nên là người hiểu rõ tác phong và hiệu quả làm việc của từng viên chức. Nếu không, bạn cũng đừng dùng đồng nghiệp của họ như một công cụ. Thay thành thử, hãy lưu ý quan sát để nắm rõ được từng viên chức mà bạn đang dẫn dắt.
6. Đề xuất nhân viên tiết lậu thông báo cá nhân để “xây dựng nhóm”
Là sếp, bạn không cần phải biết hết những nghĩ suy và xúc cảm sâu kín nhất của nhân viên. Thậm chí nếu bạn cho rằng như thế là cấp thiết, bạn cũng không có quyền. Thành thử, hãy chỉ nói đến công việc và tôn trọng bí hiểm của họ.

7. Đề xuất nhân sự làm những thứ mà bạn không làm

Những nhà lãnh đạo tài hoa nhất thường dẫn dắt viên chức bằng tỉ dụ và hành động thực tại. Họ đến sớm, về muộn. Họ làm những việc được cho là nhàm chán, dở tệ mà chẳng ai muốn làm. Viên chức sẽ tận tâm hơn rất nhiều nếu họ biết rằng sếp mình có thể làm bất cứ nhiệm vụ gì để hoàn tất công tác.

Hoài Thu | zing
“Lương 50 triệu nhưng thiên lí chỉ 20 ngàn”

Tết năm nào cũng nghe mọi người kêu ca chuyện tiền nong mừng tuổi. Cá nhân tôi thấy tục thiên lí ngày càng bị biến tướng, vật chất hóa một cách tầm thường mới khiến mọi người thở than nhiều đến vậy.

Thiên lí tết là gì? Là chỉ cần một chút tiền đựng trong phong bao đỏ với ý nghĩa mong người nhận gặp nhiều may mắn. Còn nhớ ngày tôi còn bé, ông nội thường mừng anh em tôi những đồng xu có khi toàn tiền cổ. Nhưng thật sự đứa nào cũng phấn chấn khôn xiết, đem ra khoe với nhau rồi lấy để làm trò chơi. Sau đó lại mang về nhà giữ cẩn thận như người biết suy nghĩ giữ vàng vậy.

Ngày đó tiền mừng tuổi với trẻ mỏ là niềm vui, sự háo hức thực thụ. Còn nghĩ thời bây giờ mà chán nản, tết đi đến đâu cũng gặp cảnh trẻ em xé bao mừng tuổi vứt toẹt đi. Với chúng cái thứ bao màu đỏ sặc sỡ đó đã không quan trọng bằng thứ đựng bên trong. Tôi đến nhiều nhà còn chứng kiến cảnh trẻ mỏ đòi tiền thiên lí hoặc tỏ thái độ ngay trước mặt khách khi không hợp ý với số tiền nhận được.

Con nít đã vậy, đến người trưởng thành cũng biến tục lệ mang ý nghĩa tốt đẹp này thành gánh nặng cho mình. Muốn được tiếng oai, sợ họ hàng dè bỉu nên cứ tự mình tăng dần số tiền mừng tuổi theo mỗi năm, coi tiền thiên lí như giá trị hàng hóa vậy.



Bản thân tôi, dù có công việc trên cả tốt, có địa vị xã hội nhưng tôi chưa một lần nào a dua theo dương gian. Lương bổng dù có tăng theo cấp số nhân thì tiền mừng tuổi của tôi vẫn giữ nguyên giá trị duy nhất, nếu có tăng cũng chỉ một tí gọi là.

Các cháu chắt họ hàng cả bên nội lẫn bên ngoại nhà tôi rất đông, nhưng với đứa nào tôi cũng chỉ mừng hai tờ mười nghìn màu đỏ. Mấy năm về trước còn mừng có 5 nghìn và 10 nghìn đồng thôi. Tôi biết người ta dèm pha sau lưng tôi nhiều lắm, nào là giàu mà kiệt sỉn…thế nọ thế kia. Nhưng đến khi nhà họ có công có việc, tôi sẵn sàng viện trợ kể cả hàng trăm triệu. Dần dần họ tự hiểu tôi không phải một kẻ như thế.

Tôi cũng nói thẳng với anh em họ hàng của mình, rằng mình là người lớn thì phải kiểu mẫu. Những cái gì nó thuộc về truyền thống thì hãy cố giữ cho nó tốt đẹp để con cháu còn học theo. Tiền mở hàng ngày tết nhiều hay ít nó không diễn đạt mình là người như thế nào, cũng như tôi lì xì ít nhưng không có nghĩa là tôi kiệt sỉn. Quan trọng là những ngày thường chúng ta đối xử quan hoài nhau như thế nào, còn việc người lớn quá coi trọng chuyện tiền nong lì xì thì chỉ khiến làm hư bọn con trẻ mà thôi.

Cũng may tôi là người có ngôn ngữ trong họ, mọi người nhà tôi ai nấy nghe cũng đều gật gù cho là phải. Thế nên không cần biết cõi tục chạy đua nhau tiền thiên lí to nhỏ thế nào, họ nhà tôi vẫn giữ nguyên được nét văn hóa truyền thống của tục lì xì ngày tết. Trẻ con nhận được phong bao chúng không bao giờ bóc ra luôn, mà cứ cầm trên tay nhắm nhía, tỏ vẻ rất ham thích.

Luôn tiện đây trò chuyện mấy bạn hay ca cẩm, Anh chị đừng quan hoài người khác nói gì hay nghĩ gì. Mình nghĩ sao thì hãy cứ làm vậy. Ai chê ai cười Cả nhà, kể cả ba má chồng, cứ bảo thẳng họ “là đồ mất gốc”, về tìm hiểu lại xem tục thiên lí nó có ý nghĩa gì. Không thì cho họ xem bài san sẻ của tôi và bảo với họ rằng, đến lương 50 triệu mà người ta vẫn còn lì xì có 20 ngàn đấy.

Mạnh Kiên (Thái Nguyên)

0 nhận xét :

Đăng nhận xét